Ngân nga các khúc ca từ muông loài, hòa mình vào dòng sông mát rượi, ta chưa bao giờ phải cố hòa nhập vào thiên nhiên ở bất cứ đâu, bởi thân thể của ta vốn là thuộc về nơi đây. Nắm giữ kiến thức từ khi vũ trụ khai sinh, và quyền năng cứu rỗi của thần thánh từ các vì sao ban tặng, tên của ta là Soraka. Có thể trong mắt các vì sao kia, ta chỉ là đứa con nhỏ bé của họ, nhưng ta cũng đã sống hàng ngàn thế kỷ rồi kia mà.


Sự bất tử được ban tặng, ta trông coi cái thế giới từ lúc mà nó còn rất hoang sơ. Ta cứu rỗi nhân loại, cứu rỗi tất cả mọi người, và góp phần tạo nên sự sống và tri thức ở đây. Cho đến khi, loài người không cần đến ta nữa, ta lại rút về cái nơi mà tất cả gọi chung nó với cái tên "Vườn Địa Đàng". Nasus và Renekton cũng là những thực thể thần thánh có thể gọi là các bán thần thực thụ, họ cũng có thể như ta, cùng trở về nơi dành cho các vị thần yên nghỉ. Nhưng họ không chọn lựa như ta, mà cùng ở lại thế giới của loài người, họ chiến đấu và bảo vệ cho cái lý tưởng của riêng họ.
Ta có kiến thức, ta có sự bất tử, ta là cầu nối giữa thần thánh và con người, nhưng cho dù có được ban tặng những điều khác hơn đi chăng nữa, thì ta cũng chẳng bao giờ hiểu được thế nào là tình yêu. Khi ta hỏi đến "Cha" và "Mẹ" của ta - là những vì sao trên bầu trời, họ lại bảo rằng :
"Hãy chờ đi, con gái bé nhỏ. Đến một lúc nào đó, tình yêu sẽ tự tìm đến con mà thôi."
Và ta nghe họ, sống một cuộc sống như một lương y loài người ở một khu rừng tại quốc đảo Ionia. Nhưng ở đây, ta thấy được tất cả đã thay đổi ở bên trong lục địa Valoran, họ không còn là những sinh vật hiền lành như bao thế kỷ trước nữa. Chiến tranh để giành lấy đất đai, cướp bóc để sinh tồn qua ngày tháng, thậm chí họ tận tay giết đi đồng loại của mình và cho đó là  các chiến tích hãnh diễn nhất. Nhưng dù thế nào, ta vẫn tin rằng có chút gì đó sẽ cảm hóa đi tất cả, và ta sẽ chờ điều đó xảy ra.
Tại Ionia, ta luôn có những vị khách đặc biệt viếng thăm nơi đây lắm. Đôi khi, đó là những người bạn ở bên trong lục địa Valoran di cư sang tận đây, hoặc đó có thể là một vụ tranh cãi giữa những sinh vật trong rừng rậm, điều đó khiến ta thấy thật thoải mái, và chẳng bao giờ ta thấy buồn chán khi ở đây cả. Ta vẫn tiếp tục nghe lời của Cha và Mẹ, ta vẫn sẽ chờ cho đến khi ta tìm được câu trả lời của ta, và cho đến khi ta gặp người đàn ông đó. Ông ta với cái dáng vẻ hốt hoảng tột cùng, vừa khóc lóc, vừa sợ hãi, và van xin cùng tất cả những cảm xúc hỗn loạn đó chỉ để cứu lấy người con gái trên tay mình. Nhưng ta đành bất lực, vì ta có thể dùng sinh mệnh của mình để cứu rỗi tất cả những người dù bị thương rất nặng về thể xác đi chăng nữa, thì điều này cũng không thể thay đổi được ta sẽ hồi sinh một người đã chết về phần linh hồn như cô gái này.
- Ta xin người, làm ơn, xin hãy đổi mạng sống của ta với cô gái này, nếu không tồn tại cô ấy thì ta sẽ chẳng thể sống nổi ở thế gian.
Ta lắc đầu, và đây là lần đầu tiên ta cảm thấy tuyệt vọng đến thế. Là thứ cảm xúc gì lại có thể khiến ta gần như rơi lệ vì con người đáng thương này đây ? Ông ta nắm lấy tay ta, rồi quỳ hẳn xuống. Ta chỉ còn cách khẩn cầu với Cha và Mẹ mình những điều vô lí mà ta chưa từng đề nghị đó thôi.
"Liệu cha mẹ, có thể cứu sống cô gái này được không ?"
"Tránh xa hắn ra con gái, hắn không phải người tốt đâu."
Ta bất ngờ với câu trả lời mà ta nhận được. Cha mẹ ta trả lời một cách dứt khoác, và cho dù ta có cố giải thích đi chăng nữa, họ vẫn không thể giúp đỡ ta cứu lấy một sinh linh tội nghiệp này. Ta sẽ tự quyết định mọi chuyện, bước tới và đỡ ông ấy đứng dậy, ta cố gắng nói với giọng điệu tự nhiên nhất có thể :
- Ta sẽ cho cô gái đó yên nghỉ ở lại đây, như là việc cuối cùng ta có thể làm. Và ta chưa hề có lấy một người bạn con người nào cả, ông sẽ đến đây thường xuyên và làm bạn với ta chứ ? Ta hi vọng thân thể này, sẽ có thể làm dịu đi trái tim đau đớn kia của ông.
Người đàn ông kia bật dậy, và ông ta bước đi khuất xa khỏi tầm nhìn mà ta có thể thấy được. Ta dùng phép thuật của mình để tẩy trần cho sinh linh tội nghiệp đã mất kia, rồi đưa thân thể cô ấy yên nghỉ dưới một gốc cây tại Vườn Địa Đàng. Khi ở bên trong vùng đất thần linh, hiển nhiên rằng linh hồn của cô ấy sẽ có thể tồn tại như một thực thể, chỉ có điều rằng cô ta không thể nói, còn con người sẽ không thể thấy cô ấy mà thôi. Khi nhận ra đặc ân của mình, cô ta mỉm cười với ta, nhưng có chút gì đó hoảng sợ khi ta nhắc với cô ta về người đàn ông kia, cô ấy cố diễn tả bằng tất cả có thể, nhưng ta gạt qua nó rồi bật cười.
Mỗi ngày, người đàn ông đó luôn đến đây, ông ta mang theo thức ăn, và hoa tươi để tặng cho ta. Nhưng ta lại cố giải thích những điều đó, hoa phải được mọc để tất cả cùng thưởng thức, và ăn những sinh linh tội nghiệp khác để tồn tại không phải là một điều hay ho gì cả. Ta nói với ông ta, để rồi, ông ta vẫn đến đây mỗi ngày, và mang những thứ hữu dụng thật sự. Những thứ lương thực của thiên nhiên sau khi qua chế biến đấy, thật sự có những vị gì lạ lùng đến khó nói được. Ông ta thì cứ đến đây hằng ngày, còn cô gái kia lại muốn kéo ta tránh xa ông ta ra, thật mâu thuẫn. Rõ ràng, ông ấy là người đàn ông tốt nhất mà ta từng gặp cơ mà ?
Vào lần đó, ông ta lại đến, nhưng đến để nói rằng bản thân ông ta tìm thấy những kẻ sát hại cô gái kia, ông ta sẽ trả thù chúng bằng những gì có thể, dù có chết thì ông ta cũng sẵn lòng. Ta khuyên ngăn điều đó, giải thích với ông ta những điều nằm trong tầm giới hạn của mình, nhưng chẳng thể ngăn ông ta rời khỏi đây và thực hiện ý đồ đó cả. Ta sẽ rời khỏi đây, và cứu ông ta khỏi cái chết, nhưng bức tường vô hình đã chặn ta lại. Cha và Mẹ ta đã làm thế, và cả cô gái kia nữa, lần đầu tiên họ đã nói nặng với ta :
"Nếu ngươi rời khỏi, ngươi sẽ phải để lại sự bất tử đó và vĩnh viễn không thể trở về. Nghe lấy ta đi, tình yêu đó không phải là thứ ngươi cần tìm đâu !"
Ta nghiến chặt răng mình lại, rồi ta cảm thấy nhói trong tim mình, ta bật khóc vì sự vô dụng của mình. Ta đã suy nghĩ, và cố gắng đi xuyên qua cánh cổng vô hình đó. Từng hạt bụi lấp lánh trên thân thể giữ chặt ta lại, nhưng ta cô gắng dùng hết khả năng để len lỏi qua. Khi ta đã ở bên ngoài Vườn Địa Đàng, đó cũng lần lúc ta cảm nhận được thân thể của mình đã có sự thay đổi. Ta quay lại, nhìn nơi đây lần cuối. Ta không còn sự bất tử đó, nên khu vườn sẽ biến mắt trong mắt ta mà thôi.
"Con đã có thể tìm được tình yêu của mình, tại sao người lại ngăn cản con cơ chứ ?"
Dứt lời, không thể chậm trễ hơn nữa, ta chạy thật nhanh để tìm lấy người đàn ông kia trước khi ông ta gục ngã. Ông ấy đang chiến đấu trước một nhóm người lạ mặt, ta hồi phục cho ông ta bằng tất cả những gì còn lại. Nhưng khi sở hữu thân thể phàm trần, ta cũng biết mệt như ai, ta không thể tiếp tục cứu ông ấy khi những kẻ đó luôn cố giết ông ta. Đó là lần đầu tiên, ta lại dùng sức mạnh của mình để tổn thương cho người khác. Ta triệu hồi một tinh thạch giáng xuống bọn chúng, dù chưa gây hại cho ai nhưng cũng đủ để tất cả khiếp sợ :
- Rời khỏi đây, trước khi ta làm điều không hay với tất cả.
Ta không ngờ rằng, lần đó lại hiệu quả đến như thế. Sau khi bọn chúng rời khỏi, ta ngã xuống đất vì quá sức. Còn người đàn ông kia, ông ta bước tới, và đỡ lấy ta trong vòng tay ấm áp loài người. Ta, mỉm cười, vì đến lúc này, ông ấy vẫn còn sống.
- Thật may mắn, phải không nhỉ ?
Ông ta bật cười. Nhưng thật sự, niềm vui chưa dứt thì nỗi đau đã đến với ta. Ông ta cười không phải vì vui sướng, ông ta cười, vì ông ta đạt được mục đích của mình. Khi ta cảm nhận được con dao của ông ấy cắm vào lồng ngực, và máu của ta không ngừng tuôn ra. Hắn đặt ta nằm xuống, còn ta, đây là lần đầu tiên, ta cảm nhận được cái chết ra sao
- Ta chưa bao giờ có ý định gì với cô cả, thật ngu xuẩn. Và kể cả cô gái đó, cô ta cũng chỉ là một đứa con gái tội nghiệp đã chết mà thôi. Cái ta cần, là trái tim của một thực thể thần thánh để hoàn thành mẫu thí nghiệm. Ta không thể ra tay nếu cô cứ ở mãi trong Vườn Địa Đàng được. May mắn là cho dù sống rất lâu thì cô vẫn là đứa ngốc nghếch như đứa con gái đó. Hãy để ta hoàn thành nốt công việc nào.

Hắn cúi người, và điều gì có thể tồi tệ lúc này nữa nhỉ ? Ta thật sự đã hối hận, ta đáng ra phải nghe lời Cha và Mẹ của mình, họ chưa bao giờ gạt ta, nhưng bản thân ta lại không tin vào họ. Nếu tình yêu này là thứ ta muốn, thì ta cũng không hối hận. Thế nhưng nó không phải là thứ ta cần, chẳng phải bấy lâu ta cũng có tình yêu rồi đấy sao ? Tình cảm của ta với Cha và Mẹ, tình cảm của ta với con người, với muông thú nơi đây, đó cũng là tình yêu cơ mà ? Ta nhắm mắt lại, và hàng lệ rơi trong sự bất lực của cơ thể. Giọng nói của Cha và Mẹ lại vang lên :
"Đưa tay phải ra trước đi con gái, rồi con sẽ tiếp tục con đường của mình."
Ta biết mà, chưa bao giờ, họ bỏ rơi ta cả. Ta không còn mặt mũi để xin lỗi hay nhận sự giúp đỡ từ họ nữa đâu. Nhưng thật không hay, nếu ta chết tại đây khi chưa nhìn họ lần cuối. Ta đưa cánh tay ra trong sự yếu ớt, cơn gió của thiên nhiên nổi lên thật mạnh mẽ khiến hắn cũng dừng lại hóng chờ điều gì xảy ra. Vật thể kia từ bầu trờ trông có vẻ nhỏ nhắn, nhưng nó lại to dần ra trong cái sự ngạc nhiên đấy, một vẫn tinh rơi xuống vào bản thân hắn và kéo hắn rời xa ta. Sức mạnh này, cơ thể ta dường như đang hồi phục, ta đang tỉnh lại từ cơn mê đó. Nhẹ nhàng rút con dao cắm trong lồng ngực mình ra, máu của ta ngừng chảy, và vết thương khép miệng, còn dao kia thì hóa thành bụi vàng biến mất.
Ta quay sang kẻ đáng hận kia, hắn đang lăn lộn trong cái cháy khét da thịt. Quyền trượng ánh trăng đã trở về từ cát bụi, nhưng ta không phải cứu hắn, ta quyền rủa hắn với lời nguyền kinh khủng nhất của ta, khiến hắn chật vật với cuộc sống này đến khi ngừng thở. Hắn điên cuồng, bỏ chạy trong cái lời nguyền tàn độc nhất mà ta đã ban cho hắn.
"Con vẫn còn bị phạt, cho đến khi con cứu rỗi tất cả, và nhận ra được điều gì cần nên làm, con vẫn sẽ ở thế giới phàm tục này. Hãy sống với một sinh mạng có thể chết đi, và đến một lúc, chúng ta sẽ lại gặp con."
Những lời nói của Cha và Mẹ vang vọng mãi trong ta, và không chỉ vì một con người ác độc, mà ta lại quay lưng với tất cả. Ta không còn bị ràng buộc bởi điều gì đó, bạn bè, Cha Mẹ, và tất cả vẫn chờ ta ở Vườn Địa Đàng. Ta phải trở về để gặp họ, chỉ khi rằng, ta biết được ta là ai, và ta sẽ làm gì. Ta lẩm nhẩm mãi cái tên đó trong suốt hành trình của mình :
Warwick... Ta sẽ nhớ lấy. Rồi khi gặp lại, dù có hi sinh bản thân, ta vẫn sẽ cảm hóa được ông. Hãy chờ ta, người bạn đầu tiên là loài người mà ta quen biết."

>> LMHT: Rò rỉ bộ kĩ năng của tướng mới Ekko?


Facebook Google twitter
Từ khóa: Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Soraka – Phần 1